-
THỪA GIẤY VẼ VOI
THỪA GIẤY VẼ VOI Trong lần thi hội Cống, Quỳnh không có ý định để lấy Trạng Nguyên, nên Quỳnh nhận lời. Lúc vào trường thi, Quỳnh làm b...
-
Bác sĩ thông minh!
Các bạn có thể xem nhiều truyện khác tại: truyện cười tiếu lâm - truyện cười việt nam vô đối Một ông chồng rất lo lắng về vợ của mình ...
-
Đế vương họa Mi phần 2
Tiểu thuyết trung quốc: Đế vương họa Mi phần 2 >> Truyen hay online Chương 03 - 霁月风光耀玉堂 - Tễ Nguyệt Phong Quang Diệu Ngọc Đường ...
-
truyện cười 18+: TRĂNG MẬT CỦA CON GÁI
TRĂNG MẬT CỦA CON GÁI Đọc truyện vui nhất Một gia đình có ba cô con gái, và cũng rất tình cờ họ đi lấy chồng vào cùng một ngày. Người mẹ...
-
Quay ngược về tuổi 17 - chương 8
Truyện tình cảm - Quay ngược về tuổi 17 - chương 8 >>> Đọc truyên online Editor: đỗ đỗ béo Ngồi ở Nguyễn gia một lúc, ...
-
Truyện hài : Tương lai của Việt Nam - Trung Quốc part 2
Mời các bạn đón đọc: Truyện online Sau khi thất bại thảm hại trước Việt Nam...quyền kiểm soát toàn bộ lãnh thổ và kinh tế, nhân lực của...
-
Nối nhịp tình yêu - chương 2
Truyện tình cảm: Nối nhịp tình yêu - chương 2 >> Đọc truyện hay Phi trường hôm nay đông nghẹt người và người . Trên gương mặt ng...
-
Cự phẩm thục nữ chương 2
Tiểu thuyết tình cảm:Cự phẩm thục nữ Chương 2 >> Đọc truyện online Mọi việc diễn ra giống như trong phim vậy, vớ vẩn mà không đ...
-
Truyện Cười : Nhật ký tán gái tập 2
Truyện Cười : Nhật ký tán gái tập 2 >> Truyen online << đừng bao giờ đánh con gaí dù chỉ là 1 cành hoa mà hãy lấy khăn mùi ...
-
Thầy ơi ! em yêu thầy - trang 2
Thầy ơi ! em yêu thầy - trang 2 Đọc truyện - Lam ơi, thay quần áo rồi đi, trễ rồi đó! - Còn sớm mà mẹ, mới có 6h20 mà. - Trễ rồi chứ...
Đăng lúc 02:52 bởi Unknown
Chị ơi! Ngày mai đợi anh đi học nhé!
- Chị kia….Sang đây ăn cơm với anh.
Tôi giật bắn người, nhưng cũng nở một nụ cười.
- Thôi. Em cứ ăn đi.
- Thế chào chị!
Xong xuôi, thằng nhóc quay ngoắt đi.
Tôi giật bắn người, nhưng cũng nở một nụ cười.
- Thôi. Em cứ ăn đi.
- Thế chào chị!
Xong xuôi, thằng nhóc quay ngoắt đi.
p/s: Với sự trở lại, truyện ngắn của tớ nhân vật: Nữ luôn có tên là Ki. Nam có tên là Ju^^
***
Ju là thằng nhóc kì quái nhất mà tôi biết kể từ lúc chuyển sang xóm trọ mới này. Ấn tượng đầu tiên của tôi về Ju cũng là cái lời mời sang nhà ăn cơm của nó. Tôi còn nhớ hôm đầu tiên chuyển nhà, trong khi đang bận rộn sắp xếp lại một đống đồ đạc lỉnh kỉnh, thì có một thằng nhóc bỗng xuất hiện một cách thình lình trước cửa nhà tôi, nói gần như quát lên.
- Chị kia… Sang đây ăn cơm với anh.
Tôi giật bắn người, nhưng cũng nở một nụ cười.
- Thôi. Em cứ ăn đi.
- Thế chào chị.
Xong xuôi, thằng nhóc quay ngoắt đi.
Ở đây đã 2 tuần, nhưng lần nào tôi cũng bị cái giọng lanh lảnh của nó làm giật mình với lời mời ăn cơm. Và cũng đã đủ 14 lần tôi mỉm cười và đáp “Thôi. Em cứ ăn đi” Và cũng đủ từng ấy lần nó quay ngoắt đi sau khi vênh mặt mà nói “Thế chào chị.”
- Chị kia… Sang đây ăn cơm với anh.
Tôi giật bắn người, nhưng cũng nở một nụ cười.
- Thôi. Em cứ ăn đi.
- Thế chào chị.
Xong xuôi, thằng nhóc quay ngoắt đi.
Ở đây đã 2 tuần, nhưng lần nào tôi cũng bị cái giọng lanh lảnh của nó làm giật mình với lời mời ăn cơm. Và cũng đã đủ 14 lần tôi mỉm cười và đáp “Thôi. Em cứ ăn đi” Và cũng đủ từng ấy lần nó quay ngoắt đi sau khi vênh mặt mà nói “Thế chào chị.”
Ban đầu tôi nghĩ nó trẻ con và cố bày trò trêu trọc. Được hai ba ngày, tôi nghĩ nó dở hơi hay đại loại là có vấn đề. Càng tiếp xúc nhiều, tôi càng thấy đúng.
Nó rất là quái đản!
Quái đản là dãy nhà trọ có 8 phòng, thì 6 phòng còn lại hầu như mọi người ít khi nói chuyện với nó. Hay đại loại là nó không trêu trọc họ. Phòng nó số 8. Phòng cuối. Bên cạnh phòng tôi. Số 7.
Quái đản ngay cả cách xưng hô với tôi. Nó gọi tôi là chị xưng anh.!!!
Khi tôi la nó hỗn và xấc xược, thì nó vênh váo lên mà tự đắc:
- Thì chẳng phải chị gọi anh như thế trước rồi còn gì.
Rồi bằng cái vẻ mặt như vừa cau có, lại có chút gì đó tự đắc, nó oang oang kể lại nguyên nhân của cái cách xưng hô Anh- Chị đấy.
Mọi chuyện được bắt đầu như thế này….
Nó rất là quái đản!
Quái đản là dãy nhà trọ có 8 phòng, thì 6 phòng còn lại hầu như mọi người ít khi nói chuyện với nó. Hay đại loại là nó không trêu trọc họ. Phòng nó số 8. Phòng cuối. Bên cạnh phòng tôi. Số 7.
Quái đản ngay cả cách xưng hô với tôi. Nó gọi tôi là chị xưng anh.!!!
Khi tôi la nó hỗn và xấc xược, thì nó vênh váo lên mà tự đắc:
- Thì chẳng phải chị gọi anh như thế trước rồi còn gì.
Rồi bằng cái vẻ mặt như vừa cau có, lại có chút gì đó tự đắc, nó oang oang kể lại nguyên nhân của cái cách xưng hô Anh- Chị đấy.
Mọi chuyện được bắt đầu như thế này….
***
Đó là một ngày tôi lang thang trên vài con phố quen để tìm công việc làm thêm. Đang lơ ngơ thì bất chợt, tôi thấy phía trước mình, một tờ 20 nghìn xanh lét.
Tim tôi đập rộn ràng. Rõ là ở hiền gặp lành mà. Đi tìm việc lại thấy được tiền. Rồi cũng cẩn thận ngó trước ngó sau, với nét mặt như vừa trúng sổ xố độc đắc, tôi hân hoan bước tới.
Khi cánh tay vừa chạm tới đồng tiền thì:
- Hey. Chị kia.
Tôi giật thót. Cánh tay với tư thế cúi xuống cầm tờ tiền đơ ra. Cũng có phần cảm thấy xấu hổ. Nhưng rồi cũng cố xoay sở cho ra vẻ tự nhiên nhất, tôi cười cứng ngắc.
Ngẩng đầu lên gặp ngay ánh mắt hình viên đạn của một tên áng chừng cũng bằng tuổi tôi. Nhưng dù gì mình cũng là kẻ hám tiền và có phỏng đoán hắn là chủ nhân của tờ tiền này. Áp dụng bài học lịch sự, tôi niềm nở.
- Có chuyện gì vậy anh?
Viền môi người đối diện khẽ nhếch lên, hắn không nói gì, chỉ móc ngón trỏ và chỉ tay xuống dưới đất.
Tôi thuận mắt nhìn theo. Nuốt nước bọt. Hỏi lại.
- Ý anh là…?
- Chỗ này là khu vực chuẩn bị có cuộc thi nhảy Flashmob. Nếu tôi nhớ không nhầm thì chị cứ đi cái dôi giày bẩn toàn cát này vào khu vực chúng tôi vừa dọn dẹp sạch sẽ đã gần chục vòng rồi đấy.
Tôi hồ nghi ngó trước ngó sau. Rồi trong lòng cũng có chút cảm giác kì quái khi đằng sau toàn vết giày. Không phải là giày tôi bẩn, mà là cái chỗ này quá sạch!
Nhưng kì thực trong lòng cũng có chút khấp khởi, thì ra là hắn không biết gì về tờ tiền nằm dưới đất kia.
Tôi cười như không, gật đầu rối rít.
- Được, được! Giờ tôi đi. Nhưng để tôi nhặt tiền đã.
Người đối diện với ánh mắt hồ nghi, sau cũng gật đầu.
Tôi gượng gạo nhặt tờ tiền, quay lưng, định bụng chuồn thẳng. Thì đằng sau, vẫn còn có tiếng nói.
- Chị đúng là mẫu thanh niên nghiêm túc đấy. Tiền đó là tiền giả mà. Biết nhặt rác thế là tốt.
Tôi tím mặt. Hận một điều là không có cái lỗ nào ở đây. Không phải đẩy, để tôi tự nhẩy!
Tim tôi đập rộn ràng. Rõ là ở hiền gặp lành mà. Đi tìm việc lại thấy được tiền. Rồi cũng cẩn thận ngó trước ngó sau, với nét mặt như vừa trúng sổ xố độc đắc, tôi hân hoan bước tới.
Khi cánh tay vừa chạm tới đồng tiền thì:
- Hey. Chị kia.
Tôi giật thót. Cánh tay với tư thế cúi xuống cầm tờ tiền đơ ra. Cũng có phần cảm thấy xấu hổ. Nhưng rồi cũng cố xoay sở cho ra vẻ tự nhiên nhất, tôi cười cứng ngắc.
Ngẩng đầu lên gặp ngay ánh mắt hình viên đạn của một tên áng chừng cũng bằng tuổi tôi. Nhưng dù gì mình cũng là kẻ hám tiền và có phỏng đoán hắn là chủ nhân của tờ tiền này. Áp dụng bài học lịch sự, tôi niềm nở.
- Có chuyện gì vậy anh?
Viền môi người đối diện khẽ nhếch lên, hắn không nói gì, chỉ móc ngón trỏ và chỉ tay xuống dưới đất.
Tôi thuận mắt nhìn theo. Nuốt nước bọt. Hỏi lại.
- Ý anh là…?
- Chỗ này là khu vực chuẩn bị có cuộc thi nhảy Flashmob. Nếu tôi nhớ không nhầm thì chị cứ đi cái dôi giày bẩn toàn cát này vào khu vực chúng tôi vừa dọn dẹp sạch sẽ đã gần chục vòng rồi đấy.
Tôi hồ nghi ngó trước ngó sau. Rồi trong lòng cũng có chút cảm giác kì quái khi đằng sau toàn vết giày. Không phải là giày tôi bẩn, mà là cái chỗ này quá sạch!
Nhưng kì thực trong lòng cũng có chút khấp khởi, thì ra là hắn không biết gì về tờ tiền nằm dưới đất kia.
Tôi cười như không, gật đầu rối rít.
- Được, được! Giờ tôi đi. Nhưng để tôi nhặt tiền đã.
Người đối diện với ánh mắt hồ nghi, sau cũng gật đầu.
Tôi gượng gạo nhặt tờ tiền, quay lưng, định bụng chuồn thẳng. Thì đằng sau, vẫn còn có tiếng nói.
- Chị đúng là mẫu thanh niên nghiêm túc đấy. Tiền đó là tiền giả mà. Biết nhặt rác thế là tốt.
Tôi tím mặt. Hận một điều là không có cái lỗ nào ở đây. Không phải đẩy, để tôi tự nhẩy!
Tìm kiếm : ...
Chuyên mục