-
Bác sĩ thông minh!
Các bạn có thể xem nhiều truyện khác tại: truyện cười tiếu lâm - truyện cười việt nam vô đối Một ông chồng rất lo lắng về vợ của mình ...
-
THỪA GIẤY VẼ VOI
THỪA GIẤY VẼ VOI Trong lần thi hội Cống, Quỳnh không có ý định để lấy Trạng Nguyên, nên Quỳnh nhận lời. Lúc vào trường thi, Quỳnh làm b...
-
Chuyện kể của bông hồng cài áo mùa Vu Lan
Chuyện kể của bông hồng cài áo mùa Vu Lan Bạn nghe Blog Radio thân mến! Tháng 7 âm lịch, người Việt có một ngày lễ người người con k...
-
Truyện Cười : Nhật ký tán gái tập 2
Truyện Cười : Nhật ký tán gái tập 2 >> Truyen online << đừng bao giờ đánh con gaí dù chỉ là 1 cành hoa mà hãy lấy khăn mùi ...
-
Truyện cười : Nhật ký tán gái tập 1
Truyện cười : Nhật ký tán gái tập 1 >> Doc truyen online << xin chào các bạn,đầu tiên xin giới thiệu tên tuổi.mình tên là ...
-
Truyện cười: Xin chịu!
Các Bạn đang đọc truyện online Tại Chuyên Mục: truyen cuoi tieu lam hay nhat Có anh chàng kia, vốn ngốc đại là ngốc, mà lại phải đi là...
-
Thầy ơi ! em yêu thầy - trang 2
Thầy ơi ! em yêu thầy - trang 2 Đọc truyện - Lam ơi, thay quần áo rồi đi, trễ rồi đó! - Còn sớm mà mẹ, mới có 6h20 mà. - Trễ rồi chứ...
-
Đầu trọc rẽ ngôi
Ông bố mù cho tiền đứa con trai đi cắt tóc. Đứa con vốn tính ham chơi nên tiêu hết tiền. Về đến nhà bố hỏi: - Mày cắt to...
-
Thiên Long Bát Bộ - Tập 6
Tiểu thuyết: Thiên Long Bát Bộ - Tập Đọc truyện Đoàn Dự đáp: - Ôi chao, ta chưa trả tiền ăn. Chàng mò tay vào túi lấy tiền nh...
-
Truyện cười: Vova trong giờ kể chuyện
Vova trong giờ kể chuyện >> Doc truyen << Cô giáo đang đọc truyện “Ba chú heo con” cho các bé nghe đến đoạn một chú heo gặp bá...
Đăng lúc 02:31 bởi Unknown
Truyện ma: KÍ TÚC XÁ TRƯỜNG SÂN KHẤU ĐIỆN ẢNH _p1
Thứ Sáu, ngày 27 tháng 9 năm 2013
Phòng 411 nằm trên tầng 4 ký túc xá trường đại học Sân Khấu Điện Ảnh. Ngày Dương tới ở, bạn bè bảo không nên vì phòng đó có nhiều điều bí ẩn khó hiểu. Dương chỉ cười, coi là đùa cợt và cứ dọn đồ lên đó ở.
***
Triệu Thị Mai Dương – tên đầy đủ khá dài dòng nên bạn bè cứ gọi là Dương – người Nghệ An, sinh viên khoa biên kịch, trường đại học Sân Khấu Điện Ảnh. Dương tính thẳng và hay bốc đồng song tựu trung chơi được.
Phòng 411 là phòng duy nhất của tầng 4 có người ở. Mai Dương là người duy nhất đó nên cũng hơi chờn. Mặc. Cô nghĩ, ma chỉ dám đùa kẻ yếu bóng vía, chứ Dương thì… quỷ ma cũng phải sợ. Và cô bật cười…

Đêm đầu tiên trôi qua chẳng có gì lạ cả. Dương càng vững tin hơn. Hôm sau, lên lớp, Dương bảo bạn bè:
- Làm quái gì có ma.
Bạn bè bảo:
- Chưa đến lúc.
“Chưa đến lúc”? Dương là lớp phó, cái gì cũng phải làm ngay. Dương ghét nhất ai nói “chưa đến lúc” hay “để mai”. Việc Lâm và Phan, hai đứa lớp quay phim không chịu dẹp cái bát hương để trong lớp đã khiến Dương bực. Dương bảo Quách, bạn Dương, hai đứa đi cất bát hương vào phòng đạo cụ. Quách le lưỡi kêu “Ghê lắm!”. Dương nói:
- Đây là bát hương giả dùng để lớp diễn viên học mà thôi.
Cuối cùng thì cũng chỉ mình Dương mang. Càng nghĩ, cô càng bực Lâm và Phan.
Chiều ấy, họp chi đoàn, Dương gay gắt phê Lâm và Phan thiếu tinh thần trách nhiệm. Lâm và Phan đỏ mặt tía tai. Dương mặc. Cứ nói. Lớp chứ phải cái chợ đâu. Mà cái chợ cũng phải có quy cũ kia mà.
Đêm. Dương vừa viết xong cái kịch bản mới dựa theo truyện ngắn “Chiếc bình đựng ký ức”. 12 giờ mới đi ngủ.
Được một lúc thì nghe có tiếng gõ cửa. Dương bật dậy hỏi ai? Chẳng nghe tiếng trả lời. Chỉ có tiếng gõ cửa dồn dập hơn. Dương ra mở cửa. Suýt chút nữa thì Dường xỉu khi thấy bát hương nghi ngút đặt ngoài hành lang và chiếc khăn xô vắt vẻo. Dương đóng sập cửa vào, tim như muốn bắn ra khỏi lồng ngực. Ngồi định thần một chút, Dương nghĩ đến Lâm và Phan. Dương mở cửa. Bát hương và cái khăn xô biến mất, chỉ có một cô gái đứng ở hành lang. Cô gái nhoẻn miệng cười với Dương. Hồ nghi, Dương bảo:
- Cô là ai?
Cô gái:
- Em là sinh viên khoa diễn viên. Em ở phòng 410.
Dương bán tín bán nghi:
- Cả tầng 4 làm gì có ai, ngoài tôi?
Cô gái:
- Đùa thôi, em không có nhà để ở, biết tầng 4 này không có ai nên em trốn lên đây ngủ tạm mỗi đêm.
- À, ra là thế! Thôi, cô vào phòng tôi mà nằm. Đêm tối, ở ngoài đấy có sương đấy!
Cô gái mừng rỡ:
- Ôi, có thật không chị?
Dương gật đầu, mở rộng cửa. Cô gái vội vã bước vào. Dương quên khuấy cả chuyện bát hương và chiếc khăn xô.
Cô gái tên Trang, họ Đào, năm nay 18 tuổi, quê ở Mộc Châu, lên đây thi đại học Sân Khấu Điện Ảnh, khoa diễn viên, nhưng thiếu mất nửa điểm, giờ vẫn đang chờ xem có phúc tra được không. Cô gái sở dĩ không có nhà để ở là bởi mất hất tiền. Cô bán nốt cái nhẫn đi, chỉ đủ tiền ăn hàng ngày, đêm vẫn cứ lên tầng 4 ký túc xá trường để ngủ trong những căn phòng trống. Đấy là tất cả những gì cô gái tên Trang kể cho Dương nghe.
Dương đưa chiếc chăn chiên của mình cho Trang và hỏi:
- Trang có biết trên tầng 4 này có ma không? Bạn bè Dương bảo, đêm đêm, ở trên tầng 4 có một đứa con gái áo trắng xoã tóc đi lại.
- Em biết. Em còn nghe rằng con ma ấy hay giật chăn người và hay hát nữa.
- Thế Trang không sợ à?
- Không! Ma ấy là ma tốt. Nó vui tính lắm. Chị cũng không sợ sao?
- Không! Dương không tin là có ma!
- Có thật đấy chị ạ! Em nói chuyện với nó suốt.
- Thôi, đừng đùa thế chứ! Chị đâu phải con nít mà tin.
- Ơ, em nói thật đấy!
Dương cười:
- Thôi, đi ngủ đi. Mai chị còn có tiết Cảm quang thầy Kim Sơn, ghê lắm. Vào muộn là thầy không cho vào lớp đâu.
- Cũng giống cô Thuỷ dạy môn dựng phim thôi.
- Trang biết cô Thuỷ à?
- Biết chứ! Mai chị hỏi cô Thuỷ mà xem, xem cô còn nhớ em không.
Vừa lúc đó, lại nghe có tiếng gõ cửa. Dương bực mình đi ra. Cửa mở. Lâm và Phan đứng gãi đầu gãi tai:
- Xin lỗi bà nhé!
Dương bảo:
- Tôi thừa biết các ông đùa. Doạ tôi thà về doạ đầu gối còn hơn.
Tìm kiếm : ...

GAME MOBILE OFFLINE LIÊN QUAN
